[ Hian Media ] – Người đời bảo cà phê là hậu vị của trưởng thành. Chiều hè ngồi ngẫm, tôi thấy đúng nhưng không đủ bởi chất cà còn là tiền vị của thanh xuân, cà phê còn là tuổi trẻ của người pha chế.
1. Cà phê và tuổi trẻ bắt đầu từ bao giờ?
Từ khi nào mà cà phê và tuổi trẻ lại va vào nhau?
Tách cà phê vốn đã chứa đựng cả cuộc đời hạt cà và cuộc sống người pha chế, thì hỏi cớ làm sao người đời chỉ nhớ lúc trưởng thành mà thời thanh xuân yêu nghề lại để chóng quên.
Người pha chế không rõ ở cái tuổi nào đã bước vào nghề. Niên thiếu, thanh niên hay đã quá cái tuổi xem phim ngôn tình rồi khóc sụt sùi đồng cảm cùng nhân vật? Nhưng đều mang tâm thế của tuổi trẻ để nhập hồn mình vào với hương và vị của phòng lab, căn bếp, quầy bar.
Cứ như thế, tuổi trẻ và cà phê tự nhiên gặp gỡ rồi phải lòng nhau như những lẽ thường của cuộc đời.
Cậu bạn kia từ ngày học cấp 3 đã đôi khi trốn học vài tiết để chạy theo một buổi đào tạo pha chế cậu mới tự “giác ngộ” cho tương lai. Không rõ đúng hay sai bởi cúp học mà, lẽ đời có bao giờ là đúng, lý tưởng mà, có phải hiện thực đâu để chứng minh, nhưng tim cậu sống với hương cà phê người “thầy giáo” trẻ đang chỉ dạy.
Cô bạn kia đi làm đã 7 năm rồi lại ôm mộng có góc đậm hương cà để lui về và cũng là cho ước mơ, tiền đồ sau này. Không rõ thành công hay thất bại bởi người nói thế này, kẻ nói thế khác, tiền vay khó trả, chủ động làm sao? Nhưng tim quyết đã làm bởi lý lẽ của riêng mình.
2. Cà phê và tuổi trẻ dám ước mơ dám thực hiện
Tuổi trẻ là thế, có dũng khí, có thời gian, có sức lực để theo đuổi đam mêm cà phê của mình. Dũng cảm làm điều cho tương lai có từ đâu ngoài chốn thanh xuân mang tên tuổi trẻ trong mỗi một người.
Một tách espresso trong hương vị đắng ngần cho một xúc cảm bùng nổ trong ngàn điểm tiếp nhận vị giác và hàng triệu nơron thần kinh sáng tạo. Điều đó cũng như tuổi trẻ bộc phát ý tưởng và cảm xúc theo cách mãnh liệt nhất. Và để lại hậu vị lắng dần phía sau, bình tĩnh, điềm đạm, ấy là hương vị của trưởng thành. Hầu như chúng ta không còn quan tâm nhiều đến thiết kế nội thất quán cafe có đẹp hay không? Chỉ cần một chỗ ngồi là đã đủ.
3. Cà phê là người bạn đồng hành cùng tuổi trẻ
Một chiều lại lui về góc cà phê cũ, tôi một mình bầu bạn với người pha chế đứng quầy bar trong sự im lặng thấu hiểu. Tôi cần bạn, bạn cần tôi theo nhiều cách, nhưng không cần lời nói, gật đầu thôi đã đủ.
Chăm chú vào cuốn Journal cho mọi kế hoạch trong tuần, tôi lại vẩn vơ đưa mắt lên người pha chế chếch bên chỉ tầm một sải tay đang pha tách cappucino nhẹ nhàng cho ngày cái tôi lười biếng. Người pha chế trông trẻ như tuổi trẻ cậu gửi vào tách cappu. Đôi mắt cẩn trọng chăm chú nhưng có lẽ cũng chỉ để nhìn. Bởi đôi tay đã thuần thục mọi thao tác thêm cà, đổ sữa và tạo hình trong sự say mê như tách trà là một thế giới đang được gửi hồn bởi Thượng đế.
Có lẽ cậu chưa làm tình lần nào, cậu trẻ. Nhưng tôi thấy sự say mê táo bạo và mãnh liệt khi cậu quyện hồn mình với tách cappu dành cho tôi, dấy lên trong tôi một gợn sóng ghen tuông không có lý lẽ với điều tôi bỏ tiền ra mua và do cậu tạo nên. Như Dominique thường vẫn ghen tuông thầm kín khi Wynand có được Roak trong ít giây đôi phút (Suối nguồn – Ayn Rand).
Giật mình khi người pha chế đặt tách cappu cạnh cuốn Journal, tôi thở hắt nhẹ, không để cậu nắm được cảm xúc của mình, có đôi chút xấu hổ, nhưng như được trở lại với giây phút trong im lặng với người pha chế.
Tách cappucino vơi đi một hớp, lằn vết son trên miệng cốc và tạo hình từ sữa cũng vỡ đi.
Tôi có lại tuổi trẻ của tôi, cảm nhận phần tuổi trẻ của người pha chế. Và trưởng thành lắng vị cùng nhau trong lặng im.
4. Cà phê vẫn ở đấy khi tuổi trẻ qua đi
Tuổi trẻ là món quà có thời hạn của thượng đế, khi kỳ hạn đến, con người chín mọng theo năm tháng như những tách cà phê đậm vị, nồng cháy.
Tuổi trẻ trôi đi nhưng luôn lưu lại trong tâm trí con người những kỉ niệm như hành trang người lính. Những đam mê rực cháy khi tuổi còn đôi mươi là ngọn đuốc sáng rực soi sáng nhiều năm sau đó của đời người. Một buổi chiều đi làm về, như thường lệ, lại ghé quán cà phê thân quen, nhìn nhân viên bận bịu pha chế, lại nhớ đến mình của những ngày tim còn nóng hôi hổi với ước mộng.
Uống tách cà phê mà đôi môi bất giác cong lên như nếm chính hương vị tuổi trẻ. Cà phê và tuổi trẻ lưu giữ nhau, dìu nhau đi trên con đường thời gian đằng đẵng.